🌙 Nửa Hoan Nửa Ái
Bộ phim kể về 3 câu chuyện bí ẩn với những sự thật kinh hoàng dần được hé lộ. HAUNTED TALES / ÁN MẠNG LIÊN HOÀN LÚC NỬA ĐÊM Độ dài: 98 phút - Ngày công chiếu: 29/04/2022 1 phòng chiếu R'Amare dùng giường nằm êm ái và 2 phòng chiếu Premium sử dụng máy chiếu Barco
Music Video: Nửa Đêm Ngoài Phố - Hoàng Ái My☞ Subscribe để xem nhiều video hơn Xem
Việt Nam khá chậm trong việc áp dụng cách ly xã hội nhưng thông điệp từ Văn phòng chính phủ nước này vẫn chưa dứt khoát 'cách ly' là gì.
16/1/2022, Trương Thiên Ái đòi chia tay lần nữa. Đoạn ghi âm cô công khai là cuộc trò chuyện giữa họ hai ngày sau đó. Khi ấy, Từ Khai Sính thừa nhận tội lỗi qua đêm với cô gái khác hồi cuối tháng 12 năm ngoái. Sau cuộc đối thoại này, họ trở lại bên nhau. Nhưng đến ngày 17/5, Trương Thiên Ái tiếp tục muốn chấm dứt quan hệ.
Chương 20: Hoan ái lần nữa (1) Vùi đầu vào gối gần nửa buổi, Vô Dĩnh Kỳ mới he hé cặp mắt đen sẫm của mình, có chút lơ đãng ở điểm bất định. Sau đó thở dài một hơi: "Haizzz.. Đúng là dụ dỗ người khác quá đáng mà." Vô Dĩnh Kỳ đứng đậy, rời khỏi giường
Khuôn mặt anh ta tái nhợt, đôi môi trắng bệch, có cảm giác như giảm bớt đi sự cao ngạo anh tuấn hàng ngày. Dận Đường cau mày nâng nửa con mắt lên, trùng hợp nhìn thấy một tiểu nha hoàn bình thường gầy gò đang lách qua đám đông đi vào, nàng giống như một thú nhỏ đầu tóc bù xù, trong đáy mắt tràn ngập hoảng sợ, rồi tự ép mình phải bình tĩnh.
NỘI Y CHÂN ÁI NHẤT MÀ NÀNG CÓ Một chiếc áo hoàn hảo là chiếc áo biết nâng niu vòng 1, dù có mặc cả ngày đi nữa thì nàng vẫn không biết cảm giác đau tức là gì 😍 Khách bên e mua 1 lần rồi sẽ mua thêm lần nữa, nói điêu mất lộc luôn nè 😋 Nàng ib e tư vấn nhé ️
Mưa nữa Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2015 Một mùa mưa nữa lại đến, mà gần như chắc chắn đến 90% là mùa mưa cuối cùng ở Huế mà mình trải qua; cái mưa rả rích, phùn phùn, trầm trầm mặc định, khẽ se lạnh mà chỉ đón được khi chạy xe máy nhanh nhanh.
Lót giày tăng chiều cao có đệm khí cả bàn loại L10: Lót tăng chiều cao cả bàn có đệm khí điều chỉnh 3 nấc 3cm và 5cm và 7cm. Sản phẩm gồm có 2 lớp, có thể tháo lắp tùy ý theo mục đích và mong muốn của người dùng.
T3XDZ. Viêm Lương ra khỏi bồn tắm, quấn khăn rời nhà vệ cô ở trong đó quá lâu, người đàn ông trên giường đã ngủ Lương ngồi xuống bên cạnh giường, không khách sáo giơ tay vỗ lên mặt người đàn ông, nhưng anh ta vẫn không tỉnh đàn ông có thân hình màu đồng rắn chắc, là DJ tại một quán bar, ngón tay anh ta rất đẹp, nụ cười vô cùng cuốn hút. Viêm Lương cho rằng cô có chút cảm tình với anh ta. Nhưng bây giờ ngắm kỹ anh ta trong giấc ngủ say, Viêm Lương chỉ cảm thấy, gương mặt này xa lạ vô lòng cô đột nhiên xuất hiện nỗi sợ hãi mơ là phòng khách sạn vô cùng xa hoa, giường hình bầu dục cỡ lớn, quần áo vất bừa bộn dưới đất. Viêm Lương đứng dậy, tìm quần áo của cô mặc vào người. Sau đó cô lục túi xách lấy ví tiền, rút tập tiền đặt lên tủ đầu hàng trả tiền, sau đêm hôm nay, họ trở thành người xa lúc đi ra cửa phòng khách sạn, Viêm Lương vô tình nhìn thấy bóng dáng cô trong chiếc gương cỡ lớn ở bức tường đối diện, cô bất giác dừng phụ nữ trong gương rất xinh đẹp nhưng không có linh mắt của cô trống rỗng vô cảm.***Viêm Lương về đến nhà là lúc nửa người giúp việc trong nhà phần lớn mới đến làm, Viêm Lương đến nay thậm chí không nhớ hết mặt bọn họ. Đám giúp việc tuy biết nữ chủ nhân có tính cách lạnh lùng, mối quan hệ với ông chủ chẳng khác nào nước lửa, nhưng gặp cô, họ vẫn cung kính cúi chào "Phu nhân."Viêm Lương vừa lái ô tô vào nhà để xe, một người giúp việc xông ra trước đầu xe của cô "Phu nhân, ông chủ đang đợi phu nhân ở phòng khách.""Tôi biết rồi."Miệng nói vậy nhưng trên thực tế, Viêm Lương chẳng hề bận tâm. Cô xuống xe, đi cầu thang ở nhà để xe lên thẳng tầng trên, về phòng ngủ liền đặt mình xuống lúc ngủ lơ mơ, điện thoại di động của Viêm Lương rung lên, cô cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn từ một số lạ."Tôi là đàn ông, dù thế nào cũng không thể nhận tiền của đàn bà, hơn nữa chúng ta vẫn chưa làm gì cả."Viêm Lương cố nhớ xem cô đưa số điện thoại cho đối phương từ lúc nào nhưng nghĩ mãi không ra. Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng tay nắm cửa phòng chuyển động. Theo phản xạ có điều kiện, Viêm Lương ném điện thoại lên tủ đầu giường, nhắm nghiền hai mắt.***Tiếng bước chân mỗi lúc một chăn mỏng bị kéo ra, một bên giường hơi lún xuống, Viêm Lương rất phiền não, cô quay người sang một bên giả vờ ngủ đàn ông vừa ngồi xuống giường đưa mắt nhìn chỗ lõm trên đệm, nơi Viêm Lương vừa nằm ngủ. Anh giơ tay chạm vào, vẫn có thể cảm nhận thấy hơi ấm cô để đàn ông ngoảnh đầu về phía chiếc đồng hồ cổ ở góc phòng, bây giờ là hai giờ anh ngày càng không quan tâm đến gia đình, nhưng anh không hề tức giận, ngược lại còn ghé sát, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người lúc này, anh nhìn thấy mấy dấu hôn còn rõ nét trên cần cổ trắng ngần của Viêm Lương bị người đàn ông nổi giận kéo tóc giật ngược về đằng đau đến mức giật mình tỉnh giấc, túm chặt tay người đàn ông nhưng bị anh gạt ra. Cả người cô không thể khống chế đổ về đằng sau, đè vào chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường, căn phòng đột nhiên tối ánh sáng mờ mờ, Viêm Lương nhìn thấy người đàn ông giơ tay định tát cô, nhưng bàn tay anh dừng lại trong không trung, phảng phất như anh đã khôi phục lý trí vào giây phút đó. Vài giây sau, người đàn ông nhấc cằm Viêm Lương "Hôm nay em lại chơi bời ở đâu? Cũng không biết rửa sạch sẽ rồi mới về nhà."Động tác của anh khá nhẹ nhàng, ngữ khí kiềm chế. Sự thay đổi thái độ nhanh như tia chớp của anh khiến Viêm Lương ngây người, sau đó cô nở nụ cười thách thức "Tôi rất mệt, mời anh ra ngoài.""Ra ngoài?" Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng. Trong lúc nhìn cô chằm chằm từ trên cao, bàn tay anh lần đến trước ngực loạt xoạt vang lên, cổ áo của Viêm Lương bị kéo Lương cố hết sức giật tay anh nhưng tốn công vô ích. Người đàn ông dễ dàng túm cô về giường đàn ông làm động tác như sắp bóp cổ cô, khiến cô ngoái đầu sang một bên, để lộ cần cổ trắng nõn. Anh không hề do dự cúi xuống cắn mạnh vào cổ Viêm động hoang dã này đã hoàn toàn phủ lấp những dấu hôn trên Lương giơ tay định đánh người đàn ông, nhưng bị anh giữ chặt, cô chỉ có thể hét lên "Tưởng Úc Nam! Có giỏi anh hãy giết tôi đi!"Tưởng Úc Nam nhả miệng khỏi cổ Viêm Lương, hơi thở nóng hổi của anh phả trên làn da lạnh giá của cô, thanh âm của anh trầm thấp đến mức đáng sợ, nhưng vẫn lộ vẻ tao nhã từ cốt tủy. Anh nói chậm rãi từng từ một "Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, làm gì có gan lấy mạng em? Cùng lắm tôi chỉ nộp bằng chứng phạm tội thương mại của Châu Trình cho cảnh sát, rồi tiễn cậu ta vào tù mà thôi."Nghe đến tên Châu Trình, Viêm Lương đờ nói vừa dứt, người đàn ông lập tức kéo váy cô...
Một ngày cuối tuần, Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân gặp dịp thảnh thơi hiếm có, cùng ở phòng chiếu phim trang trí mới hoàn toàn của hai người xem một bộ phim điện ảnh văn nghệ châu phu nhân gối đầu lên chân Tưởng tiên sinh, dán mắt vào màn hình. Tưởng tiên sinh chẳng có hứng thú, ngẫm nghĩ rồi mở miệng "Gọt cho anh quả táo."Tưởng phu nhân không ngẩng đầu, thò tay vào giỏ hoa quả trên bàn uống nước, lấy quả táo đưa cho không chịu gọt táo, vậy thì..."Bóc cho anh quả nho." Chắc là được chứ?Tưởng phu nhân lại giơ tay sờ soạng, phát hiện không có nho. Thế là cô khoanh hai tay trước ngực, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục xem phim chăm tiên sinh bắt đầu ảo não, xây phòng chiếu phim gia đình chắc chắn là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh. Phim đang chiếu là phim nhựa kiểu cũ, anh không thể dùng điều khiển tắt bộ phim hết sức tẻ nhạt phu nhân đang xem đến đoạn cảm động, đột nhiên có người bóp cằm cô, đồng thời xoay mặt cô. Tưởng Úc Nam cúi xuống nhìn vợ, gương mặt anh ở ngay bên trên cô "Anh còn là bệnh nhân. Em bắt nạt bệnh nhân như vậy sao?"Viêm Lương lắc đầu, phát hiện không thoát khỏi bàn tay anh. Tuy nhiên cô cũng không để bụng "Thứ nhất, anh xuất hiện gần nửa năm rồi. Thứ hai, em đã xem báo cáo tình hình hồi phục sức khỏe của anh tháng này, không hề có dấu hiệu tái phát. Tưởng tiên sinh, anh tự xưng là bệnh nhân mà không biết ngượng sao?"Tưởng Úc Nam nhíu mày để che giấu sự chột dạ. Trên màn ảnh, giọng nói đầy xúc động của nhân vật nữ chính vang lên, nhắc nhở Viêm Lương bộ phim chuẩn bị đến đoạn hấp dẫn. Viêm Lương liền kéo tay Tưởng Úc Nam, quay người xem phim "Đừng làm phiền em, đến cao trào rồi kia kìa."Nhưng gương mặt nữ diễn viên chính trên màn ảnh chỉ lướt qua tầm mắt của Viêm Lương, ở giây tiếp theo, cô lại bị anh xoay mặt. Lần này, anh bóp rất chặt, cô không dễ dàng thoát khỏi."Khó khăn lắm anh mới bỏ hết công việc ở nhà, không phải để xem phim "nước trắng".Vừa nói, ánh mắt Tưởng Úc Nam vừa thuận theo cổ áo Viêm Lương, như muốn bóc trần cô. Hành động có tính ám chỉ rõ rệt đó đổi lại bằng động tác kéo cổ áo của Viêm Lương."Hay nhỉ, anh là giám đốc do em mời về. Em là bà chủ còn chưa kêu mệt, anh làm công cho em, có tư cách gì kêu mệt chứ?"Bộ dạng vênh mặt của cô khiến Tưởng Úc Nam không nhịn được, giơ tay véo mũi cô "Em mới hay thật đấy. Em giao Unique cho người khác quản lý, còn mình chạy đi mở công ty giày nho nhỏ. Theo kiểu kinh doanh của em, một năm cũng chẳng bán nổi mấy đôi giày. Nếu không nể mặt em là vợ anh, anh chịu hạ thấp thân phận đi bán giày cho em? Ngoài ra, em không những không tăng thêm nhân viên cho anh, còn điều thư ký Lý sang Unique làm việc thay em. Vì vậy, anh mới càng bận tối mắt tối mũi."Tưởng phu nhân nhún vai "Mở công ty giày chỉ là thỏa mãn sở thích thiết kế giày của em mà thôi, em cũng chẳng trông mong sẽ kiếm được tiền. Hơn nữa, nếu không nhờ thư ký Lý, có lẽ bây giờ chúng ta mỗi người một ngả, đến chết cũng không qua lại. Anh ta giúp anh một việc lớn như vậy, anh còn định bắt anh ta làm thư ký của anh? Em cho anh ta thăng chức tăng lương, đồng nghĩa với việc thay anh trả món nợ ân tình cho người ta."Trong lúc nói chuyện, Viêm Lương nhất thời quên không túm cổ áo. Tưởng tiên sinh đã không chỉ thỏa mãn bằng ánh mắt, từ từ thò tay vào cổ áo giây tiếp theo, bàn tay anh bị đánh bốp một phát. "Anh không đồng ý vụ đó, em sẽ không cho anh làm chuyện này." Tưởng phu nhân không cho chồng cơ hội thương dù Viêm Lương nói rất mơ hồ nhưng Tưởng Úc Nam lập tức hiểu ý. Anh bất lực đỡ trán "Anh không muốn có con, bởi vì anh lo căn bệnh này sẽ bị di truyền. Nhưng đây không thể trở thành lý do em ngăn cản nhu cầu sinh lý bình thường của anh.""Đợi con của chúng ta bằng tuổi anh, y học đã rất phát triển." Viêm Lương không chịu nổi lời lẽ nhàm tai của chồng. Cô gí ngón tay vào mũi anh "Đúng là cổ lỗ sĩ."Tưởng Úc Nam tóm lấy ngón tay cô, bàn tay còn lại đỡ cô ngồi dậy, đặt một nụ hôn thật kêu lên môi cô "Em muốn có con đến thế sao?"Phim ảnh hoàn toàn bị lãng quên, Viêm Lương thở dài, giơ tay ôm cổ anh "Anh và em từ nhỏ đều không được cảm nhận sự ấm áp của gia đình, lẽ nào anh không muốn có một gia đình thật sự gồm cả bố mẹ và con cái? Anh thử nghĩ xem, chúng ta có thể đi họp phụ huynh cho con, có thể cùng con tham gia hoạt động gia đình ở trường. Nếu là con gái, chúng ta sẽ mua cả phòng váy áo cho con. Nếu là con trai, chúng ta sẽ dẫn con đi khắp nơi du lịch khám phá. Cứ như vậy, chúng ta nuôi con lớn khôn, đến khi con có gia đình riêng, còn chúng ta từ từ già đi."Một viễn cảnh đẹp đẽ biết bao...Vẻ mặt Tưởng Úc Nam vụt qua một tia bi thương. Anh nhíu mày, tựa hồ cố gắng tưởng tượng. Cuối cùng, anh mỉm cười lắc đầu "Vì quá hạnh phúc nên anh không dám nghĩ tới."Viêm Lương cười nhạo chồng "Anh trở nên nhát gan như vậy từ lúc nào thế?"Tưởng Úc Nam cầm quả táo ở bên cạnh gõ vào đầu cô "Bây giờ anh có em đã là đỉnh điểm hạnh phúc mà anh từng mơ ước. Đây không phải là nhát gan, mà gọi là biết thỏa mãn."Vào thời khắc này, Viêm Lương rất thương chồng. Sự thận trọng và dè dặt của anh khiến trong lòng cô vô cùng xót xa. Nhưng thương là một lẽ, giữ nguyên tắc là chuyện khác "Em mặc kệ, anh không muốn có con thì đừng chạm vào người em."Nghe cô nói vậy, Tưởng Úc Nam lập tức thoát khỏi tâm trạng u ám, trở về thực tại. Ngắm bộ dạng nghiêm túc và đáng yêu của vợ, tâm tình của anh trở nên vui vẻ "Chạm thì sao nào?""Em sẽ..."Lời đe dọa chưa kịp thốt ra miệng, Tưởng phu nhân đã rơi vào nụ hôn tuyên bố chủ quyền nồng nàn của Tưởng tiên tốc độ cô cởi quần áo cô nhanh đến mức nào, cũng không nhanh bằng tốc độ cô lại mặc quần áo vào người. Khi Tưởng tiên sinh đè vợ xuống nền nhà trước màn hình lớn, cô đã thành công trong việc khoác áo lên Úc Nam thất bại hoàn toàn, anh úp mặt vào cổ cô, kêu một tiếng rất đỗi dịu dàng "Bà xã..."Viêm Lương thở hổn hển, vừa rồi đúng là một trận "ác chiến", cô suýt nữa bị anh lột sạch quần áo. May mà dù bị chồng hôn đến mức đầu óc choáng váng, cô vẫn nhớ giữ vững phòng tuyến đến cùng. Lúc này, cô ở dưới, anh ở trên, nhưng rõ ràng trong cuộc "đọ sức" vừa rồi, Tưởng phu nhân đã chiếm thế thượng phong. Sau khi khôi phục hô hấp, Viêm Lương đắc ý nói "Đừng làm nũng với em, gọi em là tổ tông cũng vô dụng. Anh không đồng ý vụ đó, em sẽ không cho anh làm chuyện này."Sau khi Tưởng phu nhân lặp đi lặp lại câu này hơn 365 lần, một "sư tử con" đã bắt đầu hình thành trong bụng Tưởng phu tin vợ mang thai, Tưởng tiên sinh không biết nên vui mừng hay lo lắng. "Em đúng là người phụ nữ cố chấp đến mức đáng sợ."Viêm Lương coi đây là một lời khen ngợi cô."Nếu năm đó em không yêu anh, anh tin với cá tính của em, anh chắc chắn sẽ chết trong tay em, hơn nữa còn chết rất thảm."Viêm Lương trừng mắt "Anh đừng hở ra là nhắc đến từ "chết", không tốt cho thai nhi."Mặc dù tỏ ra hung dữ với chồng nhưng khi cúi đầu vuốt ve cái bụng nhỏ, sắc mặt Tưởng phu nhân lập tức vô cùng dịu dàng "Con yêu, con đừng nghe lời bố con, bố con ăn nói bậy bạ đấy."Bắt gặp bộ dạng dịu dàng của cô, Tưởng Úc Nam bất giác tỏ ra nghiêm túc "Mới hai tháng thôi, dạy dỗ thai nhi là hơi sớm?"Mặc dù nói vậy nhưng anh vẫn đặt tay lên bụng vợ. Nơi đó vẫn phẳng lì như thường lệ, hoàn toàn không có cảm giác một sinh mệnh nhỏ đang trưởng "việc xấu" của Tưởng tiên sinh trở thành một phần nội dung giáo dục trẻ sơ sinh sau khi em bé ra đời. Tưởng tiên sinh hết sức kháng nghị, nhưng đáng tiếc không có hiệu dụ, Tưởng phu nhân nhắc đi nhắc lại câu "con trai, nếu không phải mẹ đấu tranh suốt một năm trời, đến bây giờ bố con cũng không có ý định sinh con" trước mặt chồng không biết bao nhiêu chiều Tưởng Úc Nam đi làm về, vừa tới cửa phòng trẻ sơ sinh liền nhìn thấy Viêm Lương đang kể chuyện cho con trai. Đứng ở bên cửa nghe một lúc, anh rón rén đi vào. Tưởng phu nhân không hề phát giác sự xuất hiện của chồng, đến khi bị anh cúi xuống bế lên, cô mới giật mình kêu lên một tiếng."Bỏ em xuống!" Viêm Lương ghé sát tai Tưởng Úc Nam. Tuy nghiến răng nghiến lợi nhưng cô cố ý hạ thấp âm mà con trai đã ngủ say, nếu bị tiếng kêu của cô đánh thức, cu cậu chắc sẽ khóc thét, khiến cô lại bận trước bận sau dỗ dành."Em lại truyền bá tư tưởng chống đối bố cho "sư tử nhỏ" phải không?" Tường Úc Nam cười khẽ, cắn chóp mũi ra anh biết rõ hơn ai hết, người phụ nữ này chỉ "nói xấu" anh trước mặt con trai. Có lẽ cô cảm thấy làm vậy rất thú vị. Cũng như anh luôn thích thú khi bất ngờ dọa cô như bây giờ."Anh cũng biết con trai chính là một chú "sư tử nhỏ", khóc thì thôi rồi, người giúp việc chẳng thể dỗ nổi. Lần trước dì Lương từ New Zealand về thăm cu cậu, cu cậu ầm ĩ đến mức dì đau cả tim. Tưởng tiên sinh, anh cẩn thận một chút, đừng đánh thức con dậy."Tưởng Úc Nam rất hưởng thụ bộ dạng chịu thua của vợ. Anh đặt cô xuống đất, đi đến bên giường trẻ sơ sinh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán con đang ngủ say nhưng cu cậu lập tức khua bàn tay nhỏ lên không trung. Tưởng Úc Nam mỉm cười, quả nhiên là một chú sư tử nhỏ có sức tấn công mạnh Lương cũng ghé lại gần, cô thậm chí giơ ngón tay nghịch bàn tay của con trai. Nhưng ngay sau đó, cô bị bố đứa trẻ túm lấy ngón tay, đồng thời bị anh bế lên trong nháy này, Viêm Lương không phản kháng, ngoan ngoãn ôm cổ chồng. Tưởng Úc Nam bế cô đi ra ngoài, anh giơ chân đá cửa phòng trẻ sơ giúp việc ở tầng dưới, Tưởng Úc Nam bế Viêm Lương lên phòng ngủ chính trên tầng ba. Khi trở về thế giới riêng của hai người, anh lập tức vùi mặt vào hõm cổ vợ hít hít "Em đổi dầu tắm đấy à?"Là mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu."Vừa đổi nhãn hiệu dầu tắm khác cho con trai, em thử dùng trước.""Anh cũng muốn thử.""Chai màu vàng ở trong nhà tắm ấy."Viêm Lương vừa nói vừa giãy giụa muốn xuống đất. Tưởng Úc Nam cúi xuống hôn lên mặt và môi cô."Chúng ta cùng tắm." Tưởng Úc Nam bế Viêm Lương đi về phía nhà tắm."Tưởng tiên sinh, ông chủ Tưởng, em thật sự rất mệt." Có lẽ cô thật sự mệt mỏi, bằng không cô sẽ không dụi trán vào người anh và cất giọng nũng nịu như Úc Nam đặt Viêm Lương lên giường rồi đi vào nhà tắm. Khi anh ra ngoài, Viêm Lương đã chìm vào giấc ngủ. Tưởng Úc Nam ngồi xuống cạnh giường, vuốt lông mày của cách cô cũng nóng nảy giống con trai, lúc ngủ thường chau mày. Tưởng Úc Nam mỉm cười cúi xuống hôn lên môi vợ, bàn tay anh vuốt ve từ đùi cô ngược lên da của vợ anh vừa trắng vừa mịn màng. Ngoài vết sẹo mổ đẻ ở bụng, thân hình cô vẫn thon thả như ngày nào. Nhưng vết sẹo đó chính là một tấm huân chương. Người phụ nữ này vì anh vô cùng dũng đầu, anh tiếp cận cô với mục đích riêng và đầy rẫy những lời nói dối. Vậy mà bây giờ anh vẫn được hưởng vô vàn niềm hạnh phúc...Tưởng Úc Nam từ bỏ ý định đánh thức Viêm Lương. Anh kéo mép chăn giúp cô, sau đó đứng dậy đi ra Úc Nam lại sang phòng trẻ sơ sinh, không ngờ con trai anh đã tỉnh dậy. Nhìn thấy anh, cu cậu không khóc nhè, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn và lông mày của con trai rất giống anh, mũi và miệng giống Viêm Lương, tóm lại toàn kế thừa nét đẹp của bố mẹ. Bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Úc Nam đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, những lúc Viêm Lương ở bên con trai, cu cậu thường gào khóc nửa ngày. Nhưng nhìn thấy anh, cu cậu ngược lại rất ngoan ngoãn. Chẳng lẽ con trai anh mới bé tý đã biết Viêm Lương kiểu gì cũng sẽ dỗ dành cu cậu, còn ông bố cả cuộc đời này ngoài dỗ vợ, sẽ không dỗ dành người thứ hai?Chính vì điều đó, con trai anh mới phân biệt đối xử như vậy...Tưởng Úc Nam phì cười bởi ý nghĩ giời ơi đất hỡi của anh. Đúng lúc này, bà giúp việc gõ cửa đi vào "Tiên sinh, cơm tối chuẩn bị xong rồi ạ?""Phu nhân đã ăn chưa?""Phu nhân bận dỗ Leo đi ngủ nên chưa kịp ăn.""Lát nữa phu nhân tỉnh dậy, tôi và cô ấy sẽ cùng ăn."Bà giúp việc biết Tưởng Úc Nam thương vợ, nhưng đợi đến khi phu nhân tỉnh dậy, có lẽ thức ăn nguội lạnh từ lâu."Tiên sinh, hay là tiên sinh ăn trước đi.""Không cần, tôi có một số văn bản cần xử lý." Nói xong, Tưởng Úc Nam cúi đầu nhắn nhủ con trai "Sư tử nhỏ của bố ngoan, đừng đánh thức mẹ nhé."Con trai chớp chớp mắt, Tưởng Úc Nam coi như cu cậu nhận lời.***Viêm Lương ngủ liền tù tì đến hơn mười hai giờ đêm mới tỉnh giấc. Ngoài hành lang tối mờ mờ, thư phòng bật đèn sáng. Viêm Lương đẩy cửa, quả nhiên thấy Tưởng Úc Nam đang chăm chú đọc tài liệu."Anh xem gì vậy?"Tưởng Úc Nam ngẩng đầu, mới phát hiện cô đứng bên cửa. Anh vẫy tay ra hiệu cô lại gần. Viêm Lương đến bên cạnh bàn, ngồi xuống thành ghế. Tưởng Úc Nam liền ôm eo cô, để cô khỏi trượt từ thành ghế xuống Lương lật giở văn bản ở trên bàn. Một lúc sau, cô kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn Tưởng Úc Nam, phảng phất như không quen biết anh."Đâu đến nỗi khiến em ngạc nhiên như vậy?" Tưởng Úc Nam nhíu kinh doanh tốt là chuyện hoàn toàn nằm trong định liệu của Viêm Lương. Nhưng doanh số của công ty giày cao đến mức này, Viêm Lương vô cùng bất ngờ "Chẳng phải anh nói lượng tiêu thụ rất kém sao?"Tưởng Úc Nam bày ra bộ dạng kinh ngạc "Hóa ra Tưởng phu nhân không hề nghi ngờ lời nói của tôi?"Viêm Lương nhăn mũi với anh, cô tiếp tục cúi xuống xem báo cáo. Tưởng Úc Nam lên tiếng "Thế nào? Mời anh làm giám đốc, "hàng đẹp giá rẻ" quá phải không?"Viêm Lương nhìn người giám đốc có mức lương bằng không ở bên cạnh. Trong lòng cô thầm tính toán, đâu chỉ đơn giản là "hàng đẹp giá rẻ", mà là không vốn vạn trước đến nay, Viêm Lương đều cho rằng công ty chỉ có một nhà thiết kế là cô, còn Tưởng Úc Nam giúp cô quản lý một xưởng giày nhỏ mang tên Elaine. Nhưng sự thật rõ ràng không phải như vậy, trong một năm ở nhà làm "bà nội trợ", rốt cuộc cô đã bỏ lỡ điều gì?Vẻ kinh ngạc tràn ngập trong mắt Viêm Lương "Anh làm bằng cách nào vậy?""Xem ra em đã hoàn toàn tỉnh táo." Tưởng Úc Nam nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt khi nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, Viêm Lương lại cúi xuống xem báo cáo. Lần này, Tưởng Úc Nam đóng tập tài liệu "Chi bằng chúng ta tiến hành cuộc giao dịch đi.""Gì cơ?"Tưởng Úc Nam đứng dậy bế cô lên bàn, anh móc ngón tay, tháo đai thắt lưng áo choàng ngủ của Tưởng phu nhân "Em khiến anh thỏa mãn, anh sẽ cho em đáp án."Viêm Lương nhìn đai thắt lưng rơi xuống đất. Tuy miệng nói "Em có thể từ chối không?" nhưng hai tay cô tự động vòng ra sau gáy Tưởng Úc Nam, cô ngước mặt đón ánh mắt của anh, thần sắc đầy vẻ mờ được tín hiệu của vợ, Tưởng Úc Nam lập tức cởi bỏ áo ngủ của cô, câu trả lời hiển nhiên là "Không được..."Đồng hồ trong thư phòng lặng lẽ chuyển động đến hai giờ Úc Nam thỏa mãn bế thân thể mềm nhũn của vợ từ trên bàn xuống đất. Anh vừa nhặt áo choàng ngủ khoác vào người cô, vừa ghé sát tai cô thầm thì "Đáp án rất đơn giản, bởi vì anh là Tưởng Úc Nam."
nửa hoan nửa ái